Hướng dẫn: Bạn có thể ghi âm lại nội dung bên dưới và nghe lại giọng nói của chính mình để thư giãn và ngủ ngon hơn nhé!
Lưu ý: Nội dung này thuộc Cô Hai Podcast và không re-up cho mục đích thương mại dưới bất kỳ hình thức nào.
Xin chào! Ngày hôm nay của bạn như thế nào? Nếu cảm thấy mệt mỏi, bạn hãy nhắm mắt lại, hai tay đặt lên bụng để cảm nhận nhịp thở của bụng. Hãy lặp lại chu kỳ hít thở này cho đến khi cơ thể bạn hoàn toàn được thả lỏng, các cơ bắp được nghỉ ngơi. Ngay giây phút này bạn thư thái và tự do.
Trước khi bắt đầu, bạn hãy mặc bộ đồ yêu thích, rửa mặt và tránh xa ánh sáng xanh từ điện thoại, laptop, hãy lên giường nằm ở tư thế thoải mái. Nào, hãy từ từ nhắm mắt lại để cùng nghe một tập thư giãn và thiền ngủ mang tên “Thư viện giữa rừng xanh”
Bạn đừng quên hít vào thật sâu
Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Một lần nữa nhé
Hít vào chầm chậm Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Một lần nữa nhé
Hít vào chầm chậm Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
1.
Bây giờ hãy nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tưởng tượng bạn đang đi dạo trong một khu rừng nhỏ. Men theo lối vào, bạn nhìn thấy những hàng cây cổ thụ cao lớn; phía dưới là những bụi cây dại xanh um. Điểm xuyết trên đó là vài bông hoa nhỏ màu vàng, xung quanh là vài chú bướm bay lượn, chúng đậu trên cành hoa gần bạn nhất và nhẹ nhàng khép mở đôi cánh của mình. Xa xa từ sâu thẳm trong rừng, bạn nghe thấy tiếng chim hót. Âm thanh ríu rít nho nhỏ tựa như tiếng của chiếc chuông gió đung đưa trước hiên nhà. Bạn vừa đi, vừa dang đôi tay khẽ chạm vào những bụi cây cỏ mềm mại ven đường. Cảm giác khi chạm vào ấy cho bạn trở lại những ngày thơ bé, được hồn nhiên vui chơi với cây cỏ. Giày của bạn chạm nhẹ lên những chiếc lá khô dưới chân tạo ra tiếng lắc rắc giòn giã. Bạn cảm thấy như mình là một người nhạc trưởng, đang chỉ huy mọi thứ để tạo nên một bản nhạc của riêng mình. Hít một hơi thật đầy và từ từ thở chậm ra, bạn cảm nhận được hương vị của rừng sâu, trong lành và mát ngọt.
Dọc con đường rừng nhỏ, bạn nhìn thấy một chiếc thư viện nhỏ xinh. Đó là một căn nhà gỗ, có cửa kính trong suốt bao quanh. Bạn từ từ tiến lại gần và mở cửa bước vào. Khi vừa đẩy cửa về phía trong, bạn nghe thấy tiếng chuông phía trên cửa vang lên âm thanh leng keng nghe thật vui tai.
Người thủ thư xuất hiện, niềm nở chào bạn bằng nụ cười hiền hòa. Không gian bên trong thật ấm với tông màu nâu nhạt và ánh đèn vàng dịu nhẹ. Bạn cảm giác như mình đang trở về nhà, nơi làm cho bạn cảm thấy thân quen, gần gũi và có thật nhiều yêu thương.
Bên trái thư viện là quầy cà phê và trà, đằng sau là một kệ sách lớn với hàng trăm quyển sách được bày trí ngăn nắp, gọn gàng. Ở giữa kệ sách là một chiếc máy nghe nhạc bằng đĩa than đang phát bản nhạc cổ điển êm dịu. Bạn nhớ đến tuổi thơ, căn nhà quen thuộc của mình cũng có một chiếc máy nghe nhạc bằng đĩa than y như vậy. Ký ức về mỗi buổi tối cùng ba, lắng nghe những bản nhạc trước khi ngủ lại ùa về.
Nhìn kỹ hơn, bạn thấy ở phía bên phải là dãy ghế sofa dành cho khách ghé thăm thư viện. Bạn ngồi xuống và ngay lập tức cảm nhận được sự mềm mại chạm vào cơ thể mình. Chúng êm ái và thoải mái như chiếc giường thân yêu ở nhà. Khoảnh khắc ấy giúp cho bạn được trở về là chính mình mà không cần để ý đến ánh nhìn của bất kỳ ai. Bạn ngồi thoải mái và dựa lưng vào chiếc sofa để ngắm nhìn và tận hưởng bầu không khí ấm áp xung quanh. Trong không gian ấy thoang thoảng mùi cà phê, ánh đèn vàng đổ bóng trên vách tường, tựa như ánh mặt trời lúc hoàng hôn dần buông xuống để chuẩn bị nghỉ ngơi sau một ngày dài.
Nhìn qua tấm kính trong suốt, bạn dễ dàng nhìn thấy những tán lá đua nhau múa vũ điệu tango độc đáo trong gió. Bạn khẽ cười khúc khích, cảm thấy mình giống như chiếc lá nhỏ bé kia.
Bạn nhớ lại mình ngày nhỏ, đứa trẻ ngây ngô ước mong bản thân có thể trở thành một cái cây cao lớn, khiến cho bất kỳ ai khi nhìn thấy đều phải ngước nhìn.
Nhưng bạn nhận ra mình giống một chiếc lá hơn. Không phải ngẫu nhiên mà mọi người ví cuộc đời của chúng ta như vòng đời của lá. Chiếc lá tuy nhỏ bé và yếu ớt, tưởng chừng như nó vô hại và không có gì đặc biệt. Nhưng hãy tưởng tượng xem, nếu không có lá, cây sẽ sống ra sao, ai sẽ lọc không khí và giúp cây quang hợp. Vì vậy, dẫu cho bạn chỉ là một chiếc lá nhỏ bé, mỏng manh trước cuộc đời vô thường này. Bạn hít thở chầm chậm mà không cần nghĩ ngợi gì, bạn đã làm một việc có ích cho cuộc đời này. Bạn vĩ đại hơn những gì bạn nghĩ. Có thể nhiều lúc trong cuộc sống này, dưới những ánh mắt phán xét từ người khác, bạn thấy mình thấp bé – chẳng là gì. Nhưng hãy tin rằng, sự tồn tại của bạn luôn có ý nghĩa. Giống như những chiếc lá, thế giới này cần bạn, chỉ cần bạn ngồi xuống, nhắm mắt lại và hít thở thôi.
2.
Trước khi tiếp tục dạo chơi đến thư viện xinh xắn giữa rừng xanh, hãy để tâm trí được thư giãn bằng cách thả lỏng cơ thể. Hãy để tâm trí tự do đi lang thang và trở về hơi thở mà không phải cố gắng nắm bắt bất kỳ thứ gì.
Bạn đừng quên hít vào thật sâu
Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Một lần nữa nhé
Hít vào chầm chậm Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Một lần nữa nhé
Hít vào chầm chậm Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Bạn đã sẵn sàng chưa? Nào, bạn ngước mắt nhìn bầu trời xanh trong nhẹ nhàng như màu của biển. Khung cảnh xung quanh thư viện khiến bạn cảm thấy yên bình. Đứng từ bên trong thư viện nhìn ra, bạn có thể dễ dàng nhìn thấy bên ngoài là những hàng cây cổ thụ thẳng tắp. Mỗi khi có gió thổi qua, chúng sẽ nhẹ nhàng đung đưa như hòa theo khúc nhạc Jazz Bossa Nova xinh đẹp, cành cây chi chít khẽ chạm vào nhau, tạo ra tiếng xào xạc như đang dạo phím trên cung đàn.
Phía trước thư viện có một mái hiên màu nâu đất, bạn khẽ mở cửa và bước ra bên ngoài. Ngoài hiên có đủ thứ: hoa lá có cây, bướm ong nô đùa tựa ở một góc nhỏ xinh trong khu vườn bí mật. Bạn nhìn thấy những chậu hoa hồng, chúng mọc leo lên trên cả lan can như hình ảnh của bạn luôn tiến về phía trước. Hoa hồng dọc lan can nhiều đến nỗi chúng tạo thành một bức tường hồng sặc sỡ một góc vườn.
Bên cạnh thư viện là một con suối nhỏ liên tục chảy róc rách tạo cảm giác thong dong. Dòng chảy hiền hòa của suối giúp bạn như cảm nhận được dòng chảy năng lượng bên trong mình. Bạn tưởng tượng dòng chảy của suối là dòng năng lượng an lành chầm chậm chảy trong cơ thể bạn, cuốn trôi lo lắng để đưa tâm hồn bạn trở về với tĩnh lặng.
Không còn bất kỳ tiếng ồn nào xung quanh bạn. Bạn cảm nhận được một luồng sáng đang nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt của mình khi mặt trời đang dần buông mình xuống, nhường chỗ cho ánh hoàng hôn. Ánh nắng lấp lánh xuyên qua kẽ lá, chúng tạo thành những vệt nắng xuyên qua khu rừng.
Bạn đến gần tia nắng vàng óng rực rỡ ấy và cảm nhận chúng cũng chuyển động bên trong cơ thể mình. Ánh nắng vàng nhẹ, dịu dàng đi từ đầu, đến mắt, đôi môi, lồng ngực, bụng, và đôi chân. Chúng từ từ lướt qua và bạn cảm thấy cơ thể mình trở nên dễ chịu và nhẹ nhàng, tia nắng di chuyển từ đầu đến chân mang theo những gì nặng nề nhất bên trong bạn trôi đi.
Bạn trở về là một đứa trẻ hồn nhiên, không còn phải vướng bận hay kẹt vào những nỗi lo triền miên ngày này qua ngày khác. Bạn thấy mình đang vui cười thỏa thích khi được ăn cây kẹo bông gòn mềm mại. Ngước mắt nhìn lên, bầu trời đang thay màu áo, từ màu xanh trong – dịu mát sang một màu hồng cam ấm áp. Từng đàn chim đang bay về tổ sau một ngày dài kiếm ăn. Chim ba, chim mẹ trở về để ôm ấp chim con. Bạn nhìn thấy gia đình nhỏ ấy thật hạnh phúc.
Cuộc đời đôi khi cũng chỉ cần những điều giản dị như vậy để chạm vào bình yên. Hình ảnh ấy làm bạn nhớ đến bản thân của những ngày thơ ấu. Những ngày bạn còn là một đứa trẻ và luôn nhìn cuộc đời bằng đôi mắt trong trẻo, ngây thơ.
Nhưng theo thời gian, bạn dường như đã quên mất mình của ngày bé như thế nào. Thay vào đó là dáng vẻ của một người trưởng thành, luôn phải nghĩ đến việc làm sao để mình có thể lớn lên thật nhanh để trở thành người mà bản thân mong muốn, hay phải cố gắng trở thành một người tài giỏi để thực hiện được những mong ước của gia đình.
Những kỳ vọng của người khác đôi khi làm bạn cảm thấy choáng ngợp và mệt mỏi. Khi kỳ vọng không được đáp đền, hẳn bạn cảm thấy chán nản và thất vọng. Dần dần, sự tự ti trong bạn ngày càng lớn như quả bong bóng căng to dần, bạn cảm thấy mình thật tệ dù cho chỉ là thất bại trong những chuyện nhỏ xíu xiu.
Những việc bạn thấy mặc cảm và xấu hổ có thể là: sở hữu chiều cao khiêm tốn hay một khuôn mặt lấm tấm những vết đồi mồi và sẹo mụn, không thể sống tự lập và luôn phải dựa dẫm vào người khác.
Bạn quên mất chính mình và hoài nghi về giá của bản thân. Bạn vô tình so sánh cuộc sống của mình với mọi người, cảm thấy họ có vẻ sống tốt hơn mình.
Nhưng bạn ơi! Hãy bớt lo lắng nhé! Vì bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau cởi bỏ những lớp áo nghĩ suy hỗn loạn ấy.
Bạn hãy hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở nhẹ ra. Bạn vẫn còn nhớ về câu chuyện chiếc lá chứ?
Chỉ cần hít thở thôi, bạn cũng đang tạo ra những điều có ích cho cuộc sống này.
Lấy giấy bút để sẵn trên bàn, bạn nắn nót ghi lại:
- Mình tin bản thân mình không phải là người vô dụng.
- Mình có thể tạo ra được giá trị gì cho cuộc sống này.
- Sự tồn tại của mình luôn có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
- Sẽ không sao nếu mình có những điều chưa hoàn hảo.
- Mình yêu cuộc sống này và biết ơn những lần vấp ngã.
- Mình tha thứ cho mình, yêu thương chính mình và để chúng làm đầy dung lượng của trái tim.
3.
Ngay khoảnh khắc này, mặt trời đang dần buông xuống, ánh nắng chiều vàng ươm tỏa ra khắp nơi. Những đám mây trôi bồng bềnh dạ lên một màu hồng cam ấm áp. Xung quanh dường như bao trùm bởi sắc màu huyền diệu của vũ trụ. Trước khi trời dần tối đi, bạn quay vào bên trong thư viện. Bạn đừng quên hít vào thật sâu:
Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Một lần nữa nhé
Hít vào chầm chậm Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Một lần nữa nhé
Hít vào chầm chậm Một Hai Ba
Giữ lại Bốn Năm Sáu
Thở ra Bảy Tám Chín
Bây giờ, bạn đang ngồi bên trong thư viện, trên chiếc sofa êm ái bên cạnh lò sưởi. Tiếng lách tách của gỗ tỏa ra mùi thơm dễ chịu và thoải mái. Bạn chọn thưởng thức tách trà hoa cúc mật ong ấm nóng, thơm lừng.
Bạn thổi trà cho nguội bớt, khói bốc lên làm mờ cặp kính nâu. Bạn hít hà một hơi rồi thử một ngụm nhỏ, cảm nhận được vị thanh đặc trưng của hoa cúc xen lẫn vị ngọt dịu của chút mật ong.
Bạn đi đến kệ sách phía sau quầy cà phê và trà. Bạn chọn lấy một quyển sách có bìa màu nâu nhạt được trang trí bằng những họa tiết cổ điển mạ vàng.
Mang sách trở về chiếc ghế sofa cạnh lò sưởi, bạn lần giở từng trang một. Khi bạn vuốt từng trang sách, cảm giác láng mịn khiến bạn vui thích.
Ngay cả mùi hương của sách cũng làm cho năng lượng của bạn được sạc dần lên. Bạn thấy thư thái và sảng khoái trong không gian ấy, nơi có sách, có trà, có sofa và tiếng lách tách nho nhỏ từ lò sưởi bên cạnh.
Hướng mắt ra ngoài là tấm kính rộng bao quanh khung cảnh rừng xanh. Chúng tựa như một bức tranh phong cảnh hữu tình.
Đâu đó trong không gian thư viện, khúc nhạc kỷ niệm vang lên từ chiếc máy phát nhạc đĩa than. Bạn có cảm giác mình đang du hành thời gian trở về căn phòng của bé con 5 tuổi là mình và được sống trong những phút giây ngọt ngào, hạnh phúc nhất.
Và khi chậm rãi nhìn vào bên trong mình, bạn nhìn thấy một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy đang đứng một mình giữa chốn đông người với khuôn mặt thoáng buồn vì không được ai quan tâm, chú ý đến giữa thế giới rộng lớn này. Bạn đến gần và ôm lấy đứa trẻ đó vào lòng. Bạn vỗ về, xoa lưng đứa trẻ và bảo: “Không sao, không sao rồi, có mình ở đây cùng bạn rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Bạn chợt nhớ lại những ngày còn bé, bạn cũng giống như đứa trẻ ấy. Khi ít nhận được sự quan tâm, khi bị la mắng vì sai phạm, bạn cũng tủi thân hệt đứa trẻ ấy. Sự tự ti và mặc cảm về bản thân cũng xuất phát từ những lần buồn bã ấy mà ra. Bạn luôn cho rằng bản thân phải giỏi, phải thu hút sự chú ý từ người khác để không còn ai có thể phớt lờ mình.
Thế nhưng, bạn có biết không, người bỏ rơi bạn lại là chính bạn. Vì bạn đã bỏ lỡ đứa trẻ bên trong ấy mà chỉ chạy theo những ánh nhìn và sự hài lòng của người khác. Tuy nhiên, chẳng bao giờ là quá muộn để bắt đầu nuôi dưỡng và chăm sóc chính mình cả.
Hãy tạm ngừng lo nghĩ quá nhiều. Hít thở thật sâu và thử lắng nghe tiếng nói của đứa trẻ và nhẹ nhàng đến ôm trẻ vào lòng. Tất cả mọi chuyện sẽ không sao đâu. Bạn hãy nói cho đứa trẻ ấy biết rằng: “Tôi biết bạn đã buồn lắm vì tôi ít quan tâm đến bạn trong suốt thời gian qua. Nhưng kể từ giây phút này, tôi sẽ lắng nghe và luôn luôn ở bên cạnh bạn. Chúng ta sẽ cùng nhau ôm ấp những nỗi buồn, những tự ti, những mặc cảm về bản thân. Vì chúng là những gì thuộc về chúng ta và chúng ta sẽ cùng nâng niu, trân trọng chúng. Tôi thương bạn thật nhiều đứa trẻ bên trong tôi ơi! Hãy tha thứ cho tôi vì những giây phút lầm lạc bạn nhé và tôi cũng tha thứ cho chính tôi. Giờ đây, tôi và bạn được tự do, được yêu thương và che chở.”
Hãy tin tưởng vào chính mình, hãy tin vào những gì thiêng liêng nhất trong bạn và chỉ cần như vậy thôi, bạn sẽ làm được những điều phi thường và chữa lành cho mọi điều bên trong và xung quanh bạn.
Mong bạn sống một đời thật an yên và hạnh phúc.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe kênh và đừng quên ghé thăm kênh cohaipodcast.com, đón chờ những bài thư giãn và thiền ngủ mới hơn nhé! Xin chào và hẹn gặp lại ở những tập sau!
Tác giả: Nguyễn Minh Tú