Này cô gái em đang mơ điều chi?
Ngồi than vãn cũng không được gì.
Lời bài hát Những Ngày Đi Lạc – Linh Cáo
Dạo gần đây, một cuốn sách khơi gợi bao cảm xúc tưởng chừng như đã ngủ quên. Cuốn sách nói về âm nhạc: những giai điệu chạm vào trái tim, len lỏi qua từng khoảng trống của tâm hồn. Nó làm mình hít một hơi thật dài: tự hỏi vì sao cuộc sống này lại đẹp đến thế.
Những an và ủi
những sứt và mẻ
những vụng và về
những sẹo và đau
Tất cả hòa vào nhau tạo nên âm sắc lạ lùng, lúc bổng lúc trầm, lúc nhanh lúc chậm. Cuộc sống cứ thế diễn ra, chúng ta cứ thế va vào âm thanh sống động ấy. Đôi khi mải mê tập trung, ta lại quên tiếng leng keng bé nhỏ, quên mất “sống” cho đáng sống là thế nào. Tâm hồn trống rỗng, không vui cũng không buồn, không muốn buông cũng không muốn níu kéo, lững lờ thẩn thơ như những đám mây bồng bềnh vô định.
Rồi ta tự hỏi: Ta tạo nên thanh âm cuộc sống này? Hay chính âm thanh cuộc sống tạo nên chúng ta? Ta chìm trong giai điệu hay chính giai điệu len lỏi vào tâm hồn ta?
Âm nhạc: một ngày – một khoảnh khắc – khẽ khều vào đôi tai bận rộn. Nó thì thầm:
Hãy đau đi
hãy cảm nhận
Người sẽ nhận ra cuộc sống này có vô vàn giá trị và ý nghĩa. Chỉ là người chưa tìm ra đấy thôi!
Hãy khóc thật lâu
rồi mỉm cười thật nhẹ
Sống, vốn dĩ không dễ dàng.
Nhưng được sống, lại là một đặc ân.
“Là em, nắng đã tàn giờ ngẩn ngơ thương cảnh trưa chiều” – lời bài hát Bờ Mộng Mị – Linh Cáo.
Thế đó, năng lượng giữa âm nhạc và ta là vô tận. Còn ngại chi, hãy đi và tìm giá trị cho cuộc sống này.
Tác giả: Cô Hai