Những điều con chưa nói | Truyện ngắn | Cô Hai

Có rất nhiều dấu hiệu cho thấy cơn mưa sẽ kéo đến: dự báo thời tiết liên tục được cập nhật trên điện thoại, bầu trời chuyển từ ráng hồng sang tối sẫm, những người viêm xoang bỗng đau đầu. Đêm nay sẽ lại là một đêm mưa như thế, gió mạnh lùa qua ô cửa sổ tầng năm của một chung cư cao cấp, báo hiệu một cơn mưa bắt đầu nặng hạt đang dần đến và phố xá sẽ lại chìm dưới cơn mưa trắng xóa, nhạt nhòa. Lan Phương vội nắm tay cầm của cửa sổ, kéo vào và khóa lại trước khi cơn mưa tạt vào ướt hết góc bàn nhỏ của cô. Lướt nhanh trên màn hình điện thoại, dòng tiêu đề của cuộc thi “Vừng ơi mở ra” níu Lan Phương ở lại trang. Hít một hơi thật sâu, cô chống tay lên cằm, ánh mắt nhìn chăm chú nơi giọt mưa đọng lại trên ô cửa kính. Cơn mưa làm Lan Phương nhớ lại mười năm trước, ngày mà đứa trẻ chín tuổi trong cô phải viết lá thư đầu tiên gửi cho tòa án quận. Cô tự hỏi nếu có thể quay trở lại ngày đó, không biết rằng liệu mình sẽ tiến về phía ba và nói:

– Ba ơi! Ba nợ gia đình một lời xin lỗi!

Có lẽ là không. Một đứa trẻ vừa lên chín thì làm sao có thể biết mình nên nói những gì? Cô thương ba nhất! Có những đêm trong giấc mơ, cô nghĩ rằng ba hệt như vị hoàng tử của đời mình. Nhưng vào cái đêm định mệnh đó, trời mưa tuôn xối xả trên mái tôn nhà, nơi gia đình bốn người Lan Phương cùng sinh sống, cô cảm nhận rõ sự im lặng đến ngạt thở giữa những tiếng lộp bộp trên mái đầu, hình ảnh hoàng tử đã không còn tồn tại trong lòng cô nữa rồi.

Lần đầu tiên được tòa gọi lên giải hòa, bà Mai Nga – mẹ của Lan Phương, dặn cô ở nhà trông em để ba mẹ đi công việc. Bà vừa đi được 15 phút, ba của Lan Phương về nhà trong tình trạng say xỉn. Người ông nồng nặc mùi rượu, miệng thì lèm bèm tiếng có tiếng không về những thứ trên trời dưới đất. Lan Phương vội đưa em gái về phòng để không phải chứng kiến cảnh ba lên cơn của một ma men xấu xí. Đêm đó, bà Mai Nga về nhà rồi đi thẳng vào phòng ngủ, chẳng màng đến chuyện xem hai đứa con đã ngủ chưa. Buổi hòa giải chỉ có một người thì xem như không có hiệu lực. Ba của Lan Phương đã không lên tòa, đó cũng là một dấu hiệu cho thấy mối quan hệ không còn cứu vãn được. Hệt như những cơn mưa, cuộc sống lúc nào cũng có vài “bản tin dự báo thời tiết” như thế. Chúng tiên đoán trước những điều sắp xảy ra, khá chính xác. Lan Phương và cả cô em gái khi ấy còn quá nhỏ để nhận ra “những dấu hiệu” này.

Lần thứ hai được gọi lên hòa giải tại tòa, bà Mai Nga khẳng định cả hai vợ chồng đã thống nhất sẽ chọn ngày để ký giấy ly hôn, bất kỳ buổi hòa giải nào cũng không cần thiết nữa. Bà khéo léo dùng chữ “hai vợ chồng” với hy vọng giữ lại một cái gì đó là “của chung” trước khi mọi thứ thật sự gãy đổ. Vẫn là Lan Phương và cô em gái còn quá nhỏ để nhận ra dấu hiệu cho thấy “tia hy vọng” yếu ớt của mẹ mình.

 

Ngày cuối cùng ở tòa án quận, ba của Lan Phương đặt bút xuống ký vào đơn ly hôn một cách nhanh chóng. Ông hậm hực quay sang nhìn bà Mai Nga rồi nói:

-Bà ký nhanh đi rồi về!

Bàn tay bà Nga run run cầm bút. Bà nín thở và giấu giọt nước mắt vào trong. Cô thư ký nhắc:

-Khi chị cầm bút ký vào tờ đơn này, thì chị không còn mối quan hệ nào với chồng nữa!

Bà Mai Nga nghe câu nói ấy bỗng vỡ òa. Bà xin cho bà mười phút chạy ra ngoài ban công rồi sẽ quay lại. Tay trái bà vịn vào thành lan can, tay phải bà đưa lên trái tim rồi khom người xuống. Có lẽ câu nói “không còn mối quan hệ nào” đã đâm thẳng vào tim bà. Mười lăm năm tình nghĩa vợ chồng, hai đứa con và tất cả những gì hai vợ chồng vun vén giờ chẳng còn ý nghĩa gì sao? Trong đầu của bà Mai Nga như có một thước phim thoáng qua. Thước phim bắt đầu từ ngày ánh mắt của bà chợt va vào người đàn ông mặc sơ mi trắng. Rồi, bà nhìn thấy một lời cầu hôn, một cái đám cưới, hai lần vượt cạn và hàng đống khó khăn chất chồng lên căn nhà thuê bẹp xẹp. Bà nghĩ đến ánh mắt ngây thơ của Lan Phương và Lan Anh. Chúng sẽ thế nào sau khi bà đặt bút ký tờ giấy vô hồn nằm trơ trọi trong kia?

Khi những giọt nước mắt cạn dần, bà Mai Nga lấy tay vuốt tóc, chỉnh áo quần gọn gàng rồi quay vào trong. Bà nhẹ nhàng hỏi cô thư ký:

-Chị có hai đứa con, một chín tuổi và một năm tuổi. Vậy thì chị có thể làm gì để có quyền nuôi cả hai?

Ánh mắt cô thư ký nhìn bà Mai Nga dịu dàng, rồi chầm chậm giải thích:

-Bé gái nhỏ năm tuổi thì quyền nuôi con có thể thuộc về chị. Nhưng còn bé gái chín tuổi thì…

Đôi mày của bà Mai Nga nhíu lại, giọng nói của bà sốt sắng:

-Thì sao em? Chị mất quyền nuôi con à?

-Cũng chưa hẳn đâu chị! Chỉ là… bé phải ra tòa để đưa ra quyết định sẽ về ở với ba hay với mẹ. Bé chín tuổi rồi nên ba mẹ không thể lựa chọn thay.

Nghe đến đây bỗng dưng bà khựng lại. Vẫn còn hy vọng con sẽ ở lại với mình, nhưng nhỡ Lan Phương lại chọn theo sống với ba thì phải làm thế nào? Điều đó chưa phải là nỗi lo lớn nhất. Bà Mai Nga lo sợ cái ngày đứng trước tòa ấy sẽ đeo bám Lan Phương suốt cuộc đời. Một đứa trẻ chín tuổi đứng trước tòa án đưa ra quyết định hệt như việc chọn một trong hai mặt của đồng xu. Úp hay ngửa? Mẹ hay ba? Liệu rằng đứa con gái Lan Phương bé bỏng có áy náy khi không chọn người còn lại?

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, bà Mai Nga thỏ thẻ:

– Có cách nào giúp con gái lớn của chị khỏi phải ra tòa không? Con bé mới chín tuổi thôi! Em giúp chị tìm cách để nó khỏi phải lên tòa với!

– Cũng không phải là không có cách đâu chị! Chị về bảo con bé viết một lá thư bày tỏ nguyện vọng sẽ theo ba hay theo mẹ. Thư phải do tự tay bé viết nhé! Ba mẹ không được viết thay!

Bà Mai Nga thở phào nhẹ nhõm. Dù gì thì một lá thư tay vẫn tốt hơn việc phải đứng trước tòa.

Tối hôm đó, ba của Lan Phương ngồi trên cái ghế xếp ngay phòng khách, còn mẹ thì ngồi co ro trong phòng ngủ, em gái Lan Anh thì ngồi tô tô vẽ vẽ như chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra trong gia đình. Lan Phương cầm trên tay một cây bút, trên bàn là tờ giấy A4 trắng tinh. Ở tuổi lên chín, thật khó để viết một lá thư để đưa ra quyết định to lớn đầu đời: Theo ba hay theo mẹ?

Ba mẹ cô ly hôn.

Lan Phương kéo chiếc rèm treo hờ ngay góc bàn học như để vạch rõ ranh giới không cho ba mẹ can thiệp vào lá thư. Chốc chốc, giọt nước lăn dài trên gò má của cô bé làm nhòa đi con chữ được viết ra. Một tiếng sau, Lan Phương viết xong lá thư, gấp chúng lại và giữ chặt trong tay mình.

Khi thấy Lan Phương bước ra phòng khách, ba nhìn cô sắc lẹm hỏi:

-Mày chọn ai?

Một câu hỏi cụt ngủn. Dường như trời mưa càng lúc càng to hơn để khóc thay cho nỗi lòng của ba mẹ con cô.

-Mẹ! Con ở với mẹ!

Vừa dứt câu, ba của Lan Phương trừng mắt, quay sang quát thẳng vào mặt cô bé:

-Tao biết ngay mà!

Vừa nói ông vừa hung hăng mở cửa rồi đóng sầm lại.

Ba mẹ con bàng hoàng nhìn nhau. Vậy là từ nay Lan Phương không còn được gọi tiếng “ba” thân thương nữa. Em gái Lan Anh cũng không còn được ba chở đi siêu thị tô tượng. Còn bà Mai Nga thì phải gánh vác tất cả trách nhiệm nuôi con.

Ba mẹ con ôm nhau, khóc nức nở. Tiếng mưa dường như át đi tiếng nấc của một gia đình nhỏ, nay thiếu vắng người trụ cột. Có lẽ nỗi đau của gia đình Lan Phương sẽ tiếp tục quay trở lại như những cơn mưa, dai dẳng và âm ỉ đến suốt đời.

Bên ô cửa sổ tầng năm, Lan Phương giờ đây là một cô thiếu nữ xinh đẹp. Mẹ con cô nay đã thuê được một căn hộ chung cư cao cấp nhờ vào khiếu ăn nói của cô. Cô được nhiều công ty đa quốc gia săn đón khi mới chỉ là cô bé sinh viên năm hai. Cô nhận làm MC cho trung tâm hội nghị tiệc cưới, các sự kiện giới thiệu sản phẩm, showroom, kết nối với rất nhiều anh chị bên giới truyền thông.

Lan Phương thẫn thờ nhìn giọt mưa chầm chậm rớt xuống tấm kính trong suốt. Cô thầm nghĩ chính cái ngày mưa ba cô phẫn nộ bỏ đi đã cho ba mẹ con cô một cuộc đời mới. Gia đình cô trả lại căn nhà thuê bẹp xẹp để chuyển qua nhà người bạn của mẹ. Những năm tháng ấy, ba mẹ con cô đều đã cố gắng hòa vào nhịp sống mới. Một nhịp sống chỉ có ba người. May mắn mỉm cười khi bà Mai Nga tìm được một công việc ổn định, lo bữa ăn, chỗ ngủ để hai chị em Lan Phương và Lan Anh được đủ đầy.

Nhưng trong lòng của bà Mai Nga, Lan Phương và cả Lan Anh có một nỗi đau chưa thể nào nguôi ngoai. Lan Phương quyết định sẽ viết lá thư thứ hai trong đời, sau lá thư đầu tiên gửi tòa án.

Lần này là bức thư gửi cho ba, sau cái ngày ba sập cửa bỏ đi để lại mấy mẹ con trong ủ dột. Lần viết thư này thì khác, chẳng còn giọt nước mắt nào rơi trên trang giấy nữa. Lan Phương chỉ mong mình có thể viết ra mọi điều chưa kịp nói với ba. Để đời này cô không còn phải bứt rứt, khó chịu vì cô bé chín tuổi năm xưa không đủ dũng khí để tỏ bày.

Gửi ba của con,

Con là Lan Phương, đứa con gái mà ba thường chơi trò công chúa và vua của vương quốc Hạnh Phúc. Giờ thì vương quốc mang tên Hạnh Phúc ấy sụp đổ rồi ba à! Đêm nay lại mưa, lòng con lại nhớ ba vô cùng, nhưng nỗi nhớ ấy chỉ dừng lại trước cái ngày ba bỏ mẹ con tụi con đi.

Ký ức về cái đêm mưa gió mà ba đóng sầm cửa lại đã cướp đi người ba mà con thương yêu nhất. Con biết ngày hôm đó khi viết lá thư gửi cho tòa án để lựa chọn được ở với mẹ, ba đã giận con. Con còn nhớ ba và con đã cùng thưởng thức cây kem đầu tiên ngay bến Bạch Đằng từ trước khi Lan Anh ra đời. Rồi sau đó gia đình mình bốn người dắt nhau đi ăn cây kem ngọt lành vị sô cô la – vị của hạnh phúc. Nhưng rồi những ngày gia đình mình đi ăn kem chung với nhau cũng dần ít hơn. Cây kem mà mẹ mua cho tụi con cũng tan chảy hết vì mãi chờ ba mà ba không đến.

Có lẽ ba giận con vì con đã chọn mẹ. Con thương ba nhiều lắm, nhưng con muốn ở lại với mẹ, ba à! Trước đây, con từng nghe bà nội hát mấy câu vọng cổ, rồi cứ nhắc đi nhắc lại câu nói:

-Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển mồ côi một mình!

Dường như bà nội hiểu rõ tính tình của ba nhất, nên thường nghêu ngao câu này trước mặt đứa cháu mới chín tuổi. Có lẽ đó là một lời nhắc nhở trước mà bà nội dành cho con. Con phải lựa chọn ở bên mẹ, để mẹ không phải cô đơn một mình, không phải bơ vơ như cách mà bà nội đã mất đi ba vào tay ông nội.

Cái ngày con phải đặt bút xuống viết thư cho tòa, con cứ bị ám ảnh mãi câu nói của bà nội. Thế là con quyết định viết ra những gì mình mong muốn. Con đã nghĩ mẹ sẽ chăm sóc cho con tốt hơn ba nhiều lần. Con chẳng cần cái vương quốc Hạnh Phúc viển vông nào đó mà ba đã vẽ nên. Con chỉ cần tiếp tục được ăn cây kem trong tiếng cười giòn giã của gia đình. Ba đi rồi, mẹ con con có thể ăn kem mà không phải chờ ba nữa.

Nhưng ba ơi, từ sâu thẳm trong con, con muốn ba chính thức nói ra lời xin lỗi. Dù rằng đã mười năm trôi qua, lời xin lỗi có vẻ đã nguội lạnh nhưng mẹ, con và em cần nó.

Từ ngày ba bỏ đi, bạn bè cứ cười nhạo Lan Anh, rằng “ba mày không thương mày nữa chứ gì! Ba tao đi công tác mà vẫn đến đón tao đấy thôi!”. Lan Anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật sau một đêm người ba còn sống bỗng biệt tăm. Em giận ba lắm!

Sau này con mới biết, mẹ chưa bao giờ nói xấu về ba trước bất kỳ người nào. Có lẽ cái tình cái nghĩa và sự tinh tế của mẹ đã giúp cho hình ảnh của ba trong mắt mọi người bớt cay nghiệt hơn.

Nhưng con vẫn hối hận vì đêm mà ba bỏ đi, con đã không nhắc ba phải xin lỗi mẹ, xin lỗi con và em! Đứa bé chín tuổi ấy vẫn còn quá sợ sệt để thẳng thừng nhắc đấng sinh thành nói ra lời xin lỗi.

Ba có người khác đã đành, khi ra đi còn chọn cách tàn nhẫn hơn. Lần đầu tiên khi nghe ba tiếng “mày chọn ai”, hình tượng người ba hoàn hảo trong con sụp đổ hệt như cách mà vương quốc Hạnh Phúc kia bị xóa nhòa. Ba chưa bao giờ gọi con là “mày”, cũng chưa bao giờ bỏ đi không lời tạm biệt.

Con giận ba lắm! Chỉ mong thời gian quay lại để ba chính thức xin lỗi và tạm biệt gia đình. Có lẽ Lan Anh sẽ có thời gian để chuẩn bị câu trả lời mỗi khi bạn bè trêu chọc. Có lẽ mẹ sẽ không còn phải nói dối mọi người rằng ba rời đi một cách tử tế, văn minh. Còn con, có lẽ lời xin lỗi ấy đã giúp con có đủ tự tin bước vào đời và quen một người bạn trai đúng nghĩa.

Ba ơi! Nếu ba đọc được những dòng này, nếu ba không chấp nhận nói ra lời xin lỗi thì xin ba hãy im lặng. Trái tim của ba mẹ con con đã không còn đủ dung lượng để nhận về những lời than phiền, trách móc đắng cay.

Mẹ con con đang sống rất tốt mà không có ba. Lá thư này chỉ là những điều con chưa nói với ba! Mong ba có một cuộc sống bình yên, ba đừng quay về làm đảo lộn cuộc sống của gia đình con nữa nhé!

Tái bút: Con gái nhỏ đã từng!

Lan Phương.

Đóng nắp bút, gấp lại trang thư, mưa cũng đã tạnh.

Những điều chưa nói cũng đã tỏ bày, đứa trẻ chín tuổi năm xưa cũng đã được an ủi, lòng Lan Phương cũng đã nhẹ nhàng hơn.

Link nghe Full truyện: https://www.youtube.com/watch?v=n-KkSR_GBfQ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *